Truyện bây giờ mới kể, về những những hoa hậu đầu tiên đất Sài Gòn – Gia Định xưa
1. Cô Nguyễn Thị Liễu:
Không thể khẳng định được cuộc thi hoa hậu có từ lúc nào, bởi lẻ thời đó chiến tranh loạn lạc, những cuộc thi tổ chức trong vũ trường là thường xuyên. Nhưng lịch sữ ghi lại rằng cuộc thi hoa hậu đầu tiên đã diễn ra tại vườn Ông Thượng tức vườn Tao Đàn hiện thuộc địa bàn quận 1, TP.HCM vào năm 1937. Cuộc thi theo gọi theo tiếng Pháp là Concours élégantSaigon (thi tuyển người lịch sự Sài gòn) được một nhóm công chức và một số nhà kinh doanh lúc bấy giờ đang hoạt động ở Sài Gòn đứng ra tổ chức.
Cuộc thi trên đất “Bến Nghé xưa”, phạm vi “tuyển sinh” đến các thành phố và nông thôn xa Sài Gòn, đã có 19 cô gái là hoa khôi lục tỉnh nam kỳ được bình chọn dự thi. Một trong những hạng mục thi là có phần thi trang phục áo dài Việt Nam. (Được ghi chép lại là nhà may Phúc Thịnh thiết kế). Có nghĩa là cuộc thi hoa hậu này từ người đẹp đến trang phục đều là nội hóa “rất ViệtNam”. Kết quả, người đẹp được nhận danh hiệu hoa hậu đầu tiên vào năm 1937 là cô gái 25 tuổi.
Nguyễn Thị Liễu sinh năm 1912, quê ở Hóc Môn. Nguyễn Thị Liễu lấy chồng năm 17 tuổi nhưng chỉ được 6 tháng thì chồng cô vắn số qua đời, cô hoa hậu bất đắc dĩ sống cuộc đời góa bụa. Đến nay vẫn chưa tìm thấy chân dung của hoa hậu Nguyễn Thị Liễu.
2. Cô Ba Xà Bông:
Đứng tốp đầu trong danh sách những người đẹp vang bóng trên đất Sài Sài thành vào cuối thế kỷ 19 phải kể đến đó là “cô Ba Xà Bông”
Có tài liệu xưa cho rằng cuộc thi hoa hậu đầu tiên tại Việt Nam 1965 mang tên Miss Sài Gòn. Kết quả là hoa hậu là một người con gái đẹp không ai bì, đẹp tự nhiên, không răng giả, không ngực keo su nhân tạo, tóc dài chấm gót, da trắng mướt và thơm phức dầu dừa, đẹp không vì son phấn giả tạo đã vượt qua tổng số lượng thí sinh tham dự là 100 người đẹp đến từ các tỉnh thành khác gần Sài Gòn, không ai khác đó là cô ba – con gái ông Chánh – cô làm nghề thư ký.
Trước đây hãng xà bông Việt Nam do ông Trương Văn Bền là chủ. Đã dùng hình cô Ba in trên nhãn xà bông với nhiều cỡ 250 gr, 500 gr, 1kg… vì thời xưa người ta mua xà bông về và cắt từng khúc ra sử dụng và xài dần. Sản phẩm xà bông Việt Nam mang hình cô Ba – nên người dân quen gọi cô bằng tên “cô Ba xà bông” – xà bông cô Ba được phân phối rộng khắp lục tỉnh được mọi người ưa chuộng và sử dụng nhiều hơn loại xà bông mang tên Marseille của Pháp thời bấy giờ.
Tuy là người nổi tiếng nhưng cô Ba lại là người “rất Việt Nam” và giản dị khi cô từ chối mọi lời đề nghị yêu đương và chụp hình áo tắm từ các sĩ quan người Pháp mà lấy người chồng Việt Nam. Có lẻ vì nét rất Việt Nam của cô Ba nên chân dung của cô Ba đã được chọn in trên xà bông và in trên con tem của sở dây thép thời bấy giờ.
Nét giản dị của cô lại khác xa với các hoa khôi cùng trang lứa như Tư Nhị, Sáu Hương, Hai Thời… vốn là những người đẹp đã làm nghiêng ngả nhà cửa ruộng vườn của nhiều tay hiếu sắc. Theo đó, các cô mỗi chiều ngồi trên xe Delage để mui trần, có tài xế riêng, hoặc ngồi trên xe Hoa Kỳ mới cáu cạnh để lượn đi lượn lại quanh các đường phố chính của Sài Gòn từ chợ Bến Thành qua đường Bonard (đường Lê Lợi ngày nay) vòng qua trường Chasseloup – Laubat (trường Lê Quý Đôn ngày nay), xuống khu Chợ Lớn, khoe sắc trên đường nhựa “để lên Thủ Đức ăn nem hoặc đến tắm suối Xuân Trường… Tối lại dưới bóng đèn, các cô như bướm tề tựu đủ mặt cạnh sòng bài sòng me, hoặc năm ba người gầy mâm hút có đờn ca giúp vui, báo hại các cậu con chủ điền muốn lên mặt với chị em đành phải trốn về bán lúa vay bạc Chà, cố cầm sự nghiệp ông bà để lại” mà chạy theo cho kịp nếp ăn chơi của các hoa khôi đương thời.
Lịch sử về cuộc đời cô và cái chết của cô được ghi chép thành 2 hướng:
1. Người đã dám cầm súng bắn chết tên biện lý Jaboin, bị Tòa đại hình Mỹ Tho kết án ngày 19.6.1893 và bị xử tử ngày 18.1.1894 tại Trà Vinh
2. Theo 1 nhà thơ ở Trà Vinh thì lại ghi chép rằng, chính cha của cô Ba (Thầy Thông Chánh) đã bắn Biện lý Jaboin vào ngày Quốc khánh Pháp ngày 14 tháng 7 – Thực tế ngày bắn là 14 tháng 5 năm 1893. Theo nhà nghiên cứu Trần Dũng giải thích nguyên nhân lùi ngày và mục dích là đổi ngày 14/5 thành ngày 14/7 ngay ngày quốc khánh của Pháp để tạo tiếng vang lớn hơn. Còn cô Ba sau khi cha bị xử tử thì dùng súng trả thù cho cha… nhưng chưa kịp bắn thì cô bị bắt giam. Sau đó, cô cũng bị xử tử chết.
3. Hoàng hậu Nguyễn Hữu Thị Lan:
Đất Sài Gòn xưa còn nhắc đến 1 người con gái tên Nguyễn Hữu Thị Lan xuất thân từ nguồn gốc thế gia vọng tộc, cô là cháu ngoại của ông Lê Phát Đạt tức Huyện Sỹ, người đứng đầu trong tứ đại danh gia: Nhất Sỹ, nhì Phương, tam Xường, tứ Định… cô gái này cũng làm nhiều đại gia và sĩ quan đảo điên vì sắc đẹp và tính tình thuỳ mỵ của cô.
Nguyễn Hữu Thị Lan (Marie Thérèse) sau khi tốt nghiệp tú tài ở Pháp về nước, Cô Lan tình cờ quen biết với Vĩnh Thụy khi Vĩnh Thụy đăng cơ trở thành vị vua cuối cùng của triều Nguyễn, cô trở thành Nam Phương hoàng hậu vào ngày 20/3/1934, và cũng trở thành biểu tượng nhan sắc của cả nước.
4. Cô Ba Trà:
Nhan sắc của cô ba Trà (Yvette Trà) cũng rất nổi tiếng toàn Nam Kỳ. Những người quen biết và từng giao thiệp với Yvette Trà đều xem đó là niềm vinh dự để chứng minh đẳng cấp, đủ để hiểu ngoài việc xinh đẹp cô còn là một thương hiệu hiếm có, có lẽ do thông minh và hiểu tâm lý đàn ông!
Sinh năm 1906, được mệnh danh là Étoile de Saigon – ngôi sao Sài gòn. Với nhan sắc hiếm có cộng với trí thông minh của mình, cô lần lượt “đốn ngã” hàng loạt những tay chơi hào hoa giàu có bậc nhất Sài Gòn như Hắc – Bạch công tử, công tử Bích (người dám một lúc tặng cho cô 70.000 đồng trong lúc vàng 60 đồng một lượng).
Những tay trí thức, máu mặt chốn quan trường thời Pháp thuộc cũng đổ gục vì cô: Quan tòa Trần Văn Tỷ, trạng sư Dương Văn Giáo, bác sĩ Lê Quang Trinh, Nguyễn Văn Áng, chủ sòng bạc Paul Ngọ tức Sáu Ngọ…
Cô ba Trần Ngọc Trà còn được mệnh danh bà hoàng vũ trường, sòng bài Sài Gòn hồi cuối thế kỷ 19. Những bậc “máu mặt” đều biết rất rõ, cô Ba Trà chỉ thích chia cho mỗi ngưòi một mảnh tình gặm chơi đỡ buồn, chứ đừng ai mong lấy được Ngôi sao Sài Gòn làm của riêng hay làm người yêu vĩnh viễn vì cô Ba đã lập gia đình vài ba lần và rồi tan vỡ.
Trái ngược với nhan sắc sinh đẹp là tuổi thơ của cô lại nhiều cay đắng và tủi nhục: Cha của cô đem lòng nghi ngờ sự chung thủy của vợ (mẹ cô), ông không thừa nhận Trà là con đẻ. Và cũng vì quá ghen tuông nên cha cô đã qua đời vì thổ huyết. Người bác ruột của cô dựa vào cớ đó cũng đã sỉ nhục, đánh đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà.
Vì quá đau khổ, nhục nhã nên được bao nhiêu uất ức, mẹ cô đều trút lên vai đứa con nhỏ dại. Những trận đòn roi vô cớ liên tục ập xuống đầu cô nhiều đến nỗi, cô không còn thấy đau đớn. Chính điều này đã làm cho cô Ba Trà sau này luôn nhìn đời bằng một con mắt lạnh lùng, vô cảm.
Tình duyên, hôn nhân của cô cũng rất lận đận. Cô bắt đầu kết hôn ở tuổi 14, và đã trải qua 4 cuộc hôn nhân lần lượt là: viên quan ba người Pháp, con rai tỷ phú đất Phan Rang, bác sĩ Trần Ngọc Án, và cuối cùng là 1 triệu phú trẻ tuổi, nhưng tất cả đều tan vỡ. Kể từ đó, cô lao vào ăn chơi, cặp kè hết người này đến người khác và dấn sâu vào con đường bài bạc
Những canh bạc lớn đã đốt sạch gia sản của người đẹp. Khi còn trẻ, cô Ba Trà được nhiều người săn đón bao nhiêu thì đến lúc già, cô lại cô độc bấy nhiêu. Kể cả người tình nghĩa hiệp Lâm Kỳ Xuyên cũng ra đi không một lần ngoái lại. Đến cuối đời, hoa khôi Trần Ngọc Trà lâm vào cảnh nợ nần, túng bấn và phải đi làm công ở một cửa tiệm tồi tàn để sinh kế. Cuộc đời của đóa hoa đẹp nhất Sài Gòn lúc bấy giờ đã khép lại bằng những nốt trầm buồn bã.
5. Marianne nhị (tư nhị):
Marianne Nhị là “đứa con hai dòng máu”, cha gốc Khơ-me, mẹ là người Việt. Lớn lên, vào đầu thêz kỉ XX, Marianne Nhị một mình dấn thân vào chốn đô hội ở Sài Gòn với hai bàn tay trắng. Để có chỗ nương thân, Nhị lúc đầu xin làm em nuôi dưới trướng của chị Ba Phò và sống trong nhà chị ấy ở khu vực chợ Thái Bình. Những ngày đầu chân ướt chân ráo, Nhị mang guốc cao gót còn vấp lên vấp xuống, mắt chưa quen với ngọn lửa bập bùng liêu trai trên bàn đèn thuốc phiện. Nhưng chỉ sau khi gặp được Ba Trà, cô gái này mới thực sự bước sang trang mới của cuộc đời.
Nhị đã chủ động làm quen với Trà trong một rạp chiếu phim. Sau đó, Nhị theo Trà về làm đàn em với cái tên Marianne Nhị hay còn gọi là Tư Nhị, ngụ ý là em nuôi của Ba Trà. Được sự giúp đỡ của “chị gái”, Marianne Nhị nhanh chóng nổi danh là một trong những mỹ nhân đẹp nhất Sài Gòn, được nhiều công tử, đại gia theo đuổi.
Vốn có nhan sắc đậm đà, hoang dã, Tư Nhị nhanh chóng dấn thân vào chốn đô hội của giới thượng lưu bằng những cuộc ăn chơi trác táng và nhanh chóng trở thành tình nhân của Fanchini, một trùm giang hồ gốc đảo Corse chuyên buôn thuốc phiện toàn cõi Đông Dương và tậu được một căn biệt thự khang trang ở đường Verdun (tức đường Cách Mạng Tháng Tám bây giờ). Thế nhưng, chỉ một thời gian sau, Nhị lại “cặp” với công tử Gò Đen và “tậu” thêm một căn phố trệt ở góc đường Verdun và Richaud, tức góc đường Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt trước năm 1975.
Marianne Nhị tiếp tục cặp bồ với nhiều dân nhà giàu khác, trong đó phải kể tới chuyện lùm xùm giữa giai nhân với công tử Như Bích, con một đại điền chủ ở Bạc Liêu và một đại gia người Hoa ở Chợ Lớn. Có lời đồn cho rằng, cũng giống như chị Trà, Nhị dùng bùa ngải để quyến rũ đàn ông nên mới có được nhiều mối đến như vậy. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Tư Nhị “thay” người yêu như thay áo, thậm chí còn cố cạnh tranh, thoát khỏi tầm ảnh hưởng của người chị Ba Trà.
Vì điều này, có người đã ví Marianne Nhị đẹp như một đóa phù dung “mỗi ngày ba lần thay sắc”, nhưng “bất hứa nhân gian” để sớm tàn sớm úa.
Bắt chước “mốt” ăn chơi của các tài tử điện ảnh bấy giờ, Tư Nhị cũng ngậm ống điếu thật dài, để tạo ra một phong cách thanh lịch và quý phái. Người đời miêu tả lại rằng, nhiều đêm, cô Nhị ngả bên bàn đèn, mơ màng tận hưởng sự khoái lạc của “nàng Phù Dung”.
Ngoài tận hưởng sự đê mê từ “nàng tiên nâu”, Tư Nhị còn xài chiêu chơi bùa Miên, ngải Xiêm như 1 cánh tay phải, 1 công cụ giúp cô thu hút các ngài, các quan lớn sa ngã tình ái. Thì còn đặc biệt hơn, khi cô liều mình sử dụng tới một chiêu độc nữa đó là chơi bùa lỗ ban đầy nguy hiểm!
Tiếng đồn về nhan sắc của Tư Nhị thì ít mà những chuyện kể về các thủ thuật bùa ngải của cô nàng lại nổi hơn bất cứ ai vào thời ấy. Đến nỗi những người chạy theo nhan sắc của cô gái tuổi mười tám mười chín này thời ấy, chỉ sau một giai đoạn ngắn cặp bồ với cô nàng đã phải sững sờ rồi tìm cách tránh xa! Họ lánh mặt Tư Nhị không phải vì cô nàng kém hấp dẫn theo kiểu có thanh sắc mà không quyến rũ bằng Ba Trà. Nguyên nhân chỉ vì sức hấp dẫn quá mạnh khiến cho những con mồi từng bị hút vào vòng xoáy nhan sắc và dục tình của Tư Nhị một cách chóng vánh, mãnh liệt thì tất cả đều ngộ ra một điều rằng, cái sức hút ấy không phải từ sắc hay dục của cô nàng, mà chính là do bởi một điều thần bí nào đó mà thời ấy người ta chỉ có thể thốt lên rằng: Tư Nhị có bùa ngải cực cao!
Bằng chứng là ngay như đàn chị của cô là cô Ba Trà cũng phải sửng sốt kêu lên khi thấy chỉ mới chân ướt chân ráo đặt chân lên đất Sài thành, vậy mà Tư Nhị đã hốt gần hết những gã nhân tình nhiều bạc, lắm tiền thời ấy của Ba Trà: Từ Bạch công tử, công tử B xứ Trà Vinh cho đến một anh chàng mắt xanh mũi lõ nổi tiếng là hào hoa phong nhã bậc nhất trong giới Tây kiều thời ấy tại Sài Gòn là Franchini. Tay này là một triệu phú thời ấy, nổi tiếng đẹp trai và hào hoa phong nhã bậc nhất lúc bấy giờ. Tay này ngoài tiền muôn bạc triệu lại có vai vế rất lớn trong giới Pháp kiều, nằm ngoài bộ máy cầm quyền của Pháp lúc ấy. Là vì anh ta vốn là anh em của một tay chủ giàu sụ người Pháp đang làm chủ một khách sạn loại lớn nhất nằm trên đường Catinat thời ấy (đường Đồng Khởi ngày nay). Anh chàng này ngoài ra còn quan hệ rộng, quen hầu hết với những tay trọc phú thời bấy giờ, đặc biệt là các tay chủ đồn điền người Pháp.
Bởi vậy khi nghe tin Tư Nhị nắm thóp được lão tây tên là Franchini, thì nhiều người đã vô cùng ngạc nhiên lẫn thán phục. Bởi khi ấy lão Franchini này chỉ mới quen biết với cô Ba Trà, và cô Ba đã rất tự hào khi nắm được lão Tây nổi danh là chịu chơi bật nhất đó. Nhiều người vẫn cho rằng chỉ cỡ như Ba Trà thì mới mong tiếp cận được anh ta mà thôi, chớ các người đẹp khác trong nhóm tứ đại mỹ nhân thì chắc không có ai làm được điều đó. Bởi vậy khi thấy Tư Nhị thành công trong việc tóm gọn Franchini, thì ngay như cô Ba Trà cũng phải giật mình và phục lăn! Thời ấy sau khi khám phá ra chuyện đàn em Tư Nhị phỗng tay trên lão tây Franchini thì Ba Trà đã phải giãy nảy lên rồi thề, sẽ không để mất người tình mắt xanh mũi lõ ấy! Nhưng Ba Trà cũng không ngờ rằng ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra cả, đặc biệt trong đó có yếu tố bùa mê ngải yêu nữa!
Tìm hiểu kỹ hơn thì Ba Trà cũng phải giật mình, bởi chính Tư Nhị đã công khai tuyên bố với cô đàn chị rằng ả ta không cần phải lặn lội qua tận Xiêm La để thỉnh ngải mê bên đó, mà chỉ cần ở một chỗ tại Sài thành cũng đủ sức quyến rũ tất cả đàn ông nào, kể cả anh chàng Pháp kiều Franchini kể trên. Tư Nhị hé lộ rằng cái thứ “bùa tình” mà Bạch công tử thường dùng vẫn còn kém xa thứ bùa tình mà ả ta đang có, bởi Tư Nhị vốn là người sinh ra rồi lớn lên ở đất chùa tháp. Mà nơi đó chuyện bùa yêu, ngải tinh vốn là thứ người ta thường dùng chẳng khác nào xức nước hoa mỗi ngày.
Cô đệ nhị tứ đại mỹ nhân này lên như diều, quyến rũ đàn ông nhanh như chớp và đúng như lời cô ta tuyên bố, đố đàn ông nào không quỳ gối trước cô để rồi dâng hết của cải đang có, cung phụng cho con đường ăn chơi mà cô ta đã vạch ra sẵn. Chỉ trong vòng một năm thì Tư Nhị đã được Franchini đưa đi khắp nơi, giới thiệu với hết tay triệu phú cỡ bự này tới những trọc phú lừng lẫy khác, nhất là trong giới chủ đồn điền cao su thời ấy. Thậm chí cô nàng còn được Franchini đưa qua các đồn điền cao su ở Chúp tận bên đất Cao Miên để trải qua những đêm thác loạn bên ấy. Để rồi chỉ trong vòng một tháng thì đã có đến bốn năm tay chủ đồn điền người Pháp nơi đó tình nguyện về tận Sài Gòn rồi sẵn sàng móc hầu bao ra chi cho Tư Nhị những số tiền lớn chưa từng thấy. Mặc cho cô nàng ăn chơi thoải mái, đặc biệt là mua sắm từ nữ trang cho đến xe ô tô hạng sang nhất thời bấy giờ.
Thời ấy Sài Gòn trong lúc những quan chức cỡ bự cũng chỉ đi xe hơi hiệu Delage, hay là Panhage hay Citroen thì đùng một cái một hôm người ta thấy Tư Nhị ngồi chễm chệ trên một chiếc xe hơi hiệu Hotchkisss, rồi Alpha – Roméo là hai loại xe thuộc loại đắt tiền nhất thời ấy. Một chiếc Alpha – Roméo trị giá đến mười một ngàn đồng (nên nhớ thời ấy vàng chỉ khoảng hai trăm đồng một lạng) vậy mà một cô gái tuổi chưa tới hai mươi đã ngự trên chiếc xe với giá trên một vạn bạc thì không khiến cho thiên hạ sửng sốt cũng là chuyện lạ! Người ta bảo rằng nếu chỉ cậy vào nhan sắc không thì Tư Nhị không làm sao để “lên đời” nhanh như vậy. Lúc này cái tên Tư Nhị được chính cô Ba Trà đặt cho đã hầu như thoát ra khỏi cái bóng của đàn chị Ba Trà, để trở thành một ngôi sao sáng độc lập, với một cái tên Tây mới toanh đó là Marianne đi kèm theo cái tên Tư Nhị mộc mạc ở trước.
Cô nàng còn nổi hơn cái tên Yvette Ba Trà của đàn chị mình mà trước đây Ba Trà hay hãnh diện xưng với mọi người. Người ta kinh ngạc về tốc độ phất lên của Tư Nhị bao nhiêu thì họ lại càng bàn tán và sợ sệt về ảnh hưởng cái gọi là bùa mê ngải yêu của cô nàng này. Thời ấy giới ăn chơi tuy mê nhan sắc của Tư Nhị nhưng họ cũng đã bắt đầu sợ sức quyến rũ kỳ lạ khó cưỡng nổi của cô ả. Người ta rỉ tai nhau rằng ai mà lọt vào mắt xanh của Tư Nhị rồi thì chẳng chóng thì chày cũng sẽ tàn đời với cô ta!
Người thời đó còn đồn rằng chính lão Tây Franchini đã phải thừa nhận rằng lão không thể nào dứt ra khỏi sức quyến rũ của Tư Nhị được. Mặc dù đôi ba lần lão cũng đã có ý định ấy khi bắt gặp Tư Nhị cho lão ta mọc sừng khi cô nàng bắt cá hai ba tay với nhiều tay trọc phú khác, ngay cả với những người bạn Pháp kiều chủ các đồn điền cao su mà lão đã dẫn Tư Nhị tới giới thiệu. Một lão Tây giàu sụ lại phải chấp nhận cảnh cô vợ trẻ người Việt cắm sừng mà chỉ biết lắc đầu chào thua kể cũng hơi lạ. Nghe nói ở vài phút giây chợt tỉnh ngộ thì Franchini đã có ý định tìm cách “gỡ bùa”. Lão ta đã phải nhờ tới một người bạn Tây làm chủ đồn điền ở Chúp môi giới để làm, sang tận Nam Vang để nhờ thầy hóa giải bùa chú đã mắc phải mà lão biết chắc những thứ bùa tình, bùa yêu ấy là do chính Tư Nhị ám lão. Nhưng hình như là mọi cố gắng của Franchini là vô ích. Bởi sau chuyến qua đồn điền Chúp trở về thì lão này càng mê ám hơn với người tình nhỏ Tư Nhị…
Phải nói thêm về các loại bùa của bà ,trong một lần đi về vùng Bà Điểm, Hóc Môn. Tôi (PV) có dịp ngồi đối diện với một nhân vật có liên quan tới nhiều câu chuyện có liên quan tới bùa ngải của SaiGon xưa. Đó là ông Tư Khá, một lão nông làm chủ một chiếc xe thổ mộ (loại xe do ngựa kéo, chuyên chở khách và hàng hóa chạy từ vùng Bà Điểm, Hóc Môn về trung tâm thành phố Sài Gòn thời trước).
Sau khi biết tôi là tác giả của những loạt bài kể về những chuyện kỳ bí của xứ sở Sài Gòn thời xa xưa, thì ông đã tự nguyện mời tôi về một ngôi nhà ngói thuộc kiểu dáng Sài Gòn xưa ở cách chợ Bà Điểm khá xa. Rồi tại đây ông Tư Khá này đã khiến cho tôi bất ngờ khi ông nói rằng ông thuộc dòng dõi của một người biết khá nhiều về chuyện đời của hai người đẹp lừng danh trong nhóm “tứ đại mỹ nhân” như Ba Trà và Tư Nhị.
Ông khẳng định rằng, mình là người còn biết rất nhiều chuyện thuộc dạng giai thoại ly kỳ của những phụ nữ từng làm chao đảo đàn ông thời thập niên 30 – 40 – 50 ấy. Ông ta còn hỏi lại tôi như một cách đánh đố rằng tôi có biết tại sao cô Ba Trà và Tư Nhị đều chết một cách bi thảm hay không?
Dĩ nhiên là tôi trả lời rằng theo đồn đoán qua những giai thoại của người xưa thì cả hai người đẹp ấy đều chết trong nghèo khổ, mặc dầu thời xuân thì của họ thì cả hai từng là hoa khôi của xứ Sài Gòn, sống trên nhung lụa và tiền bạc đầy đống, nhưng rồi chết trong âm thầm, lặng lẽ và nghèo đói.
Ông Tư Khá này đã quả quyết rằng hai người đẹp trên chết là do tác hại của bùa ngải, tức những thứ mà khi sống hai người ấy đã lạm dụng!
Nói một cách nghiệt ngã hơn thì chính vì lạm dụng nên họ đã bị ngải quật!
Lão già Tư còn nói chắc như đinh đóng cột rằng riêng cô Tư Nhị thì trước khi chết đã trở thành một người ăn xin, mà ai nhìn thấy đều phải ớn lạnh.
Ông Tư Khá kể rất rõ rằng: Vào đầu năm 1946, tức là những năm Sài Gòn vừa trải qua một biến động về thời sự và kinh tế chao đảo, thời điểm ấy nhiều chuyện vật đổi sao dời, nhất là trong giới nhà giàu và những nhân vật nổi tiếng thuộc lĩnh vực ăn chơi trác táng… Chính ông nội của ông đã chứng kiến cảnh cô hoa khôi Tư Nhị trong lớp một người đàn bà ăn xin hôi hám và tàn tạ đến thê thảm!
Ông bảo rằng ông nội của ông cũng là một tay chơi có hạng thời ấy, tuy không nổi tiếng bằng các bậc công tử hay đại phú, nhưng cũng là một tay chơi lọc lõi của giới Sài Gòn đỏ đen thời ấy. Thậm chí ông từng bán cả ruộng đất, sản nghiệp của cha mẹ để đi theo bóng sắc của những người phụ nữ “nghiêng thành đổ nước” này.
Năm đó ông nội của ông trong một lần tình cờ đi ra khu vực “phố Wall” của Sài Gòn (tức khu vực nhiều ngân hàng của Saigon) thì hết sức ngạc nhiên khi nghe có một giọng phụ nữ gọi đúng tên mình. Ông sững sờ trước người phụ nữ trong bộ dạng ăn mày vừa gọi mình, để rồi khi nhận ra đó chính là cô Tư Nhị! Hỏi ra thì mới biết rằng đó là cô hoa khôi từng làm điên đảo mọi người đàn ông, trong số đó có cả ông, để rồi kết quả bi thảm đang hiện ra ấy chính bởi do cái gọi là “hậu quả của bùa ngải”!
Với hai câu chuyện ly kỳ ngoài sức tưởng tượng và trước khi kết luận chuyện ấy ông già Tư này đã nói một câu như đinh đóng cột rằng, chính do trình độ học vấn kém, và kém hiểu biết nên cô ta đã bị phỉnh gạt khiến lạm dụng bùa ngải quá nhiều, mà rồi chẳng những hại chính bản thân mình mà còn làm liên lụy tới nhiều người khác, mà hai câu chuyện dưới đây là hậu quả nhãn tiền có liên quan.
Hồi 2 : Tan nhà nát cửa vì bùa lỗ ban
Ông Tư Khá tình nguyện chở tôi trên chiếc xe thổ mộ của mình tới một vùng quê gần đó, và ngừng xe trước một ngôi nhà ngói ba gian, hai chái, thuộc dạng cổ xưa nhất trong vùng, rồi vừa chỉ tay vào bên trong vừa cho biết rằng đây là ngôi nhà có liên quan đến cái gọi là “bùa lỗ ban”.
Ông quả quyết rằng ngôi nhà này thời trước từng là sở hữu của một tay trọc phú được cho là đã cặp kè với cô Tư Nhị. Động tính tò mò khi nghe điều ấy, cho nên tôi đã hỏi cặn kẽ hơn thì được ông Tư Khá cho biết rằng: thời ông nội của ông còn sinh tiền và giao du rộng rãi với các tay trọc phú thời trước, cũng như các người đẹp lẫy lừng cỡ Ba Trà, Tư Nhị, Ba Pho, Sáu Hương và Lucie B. nên rành những gì có liên quan tới họ.
Rồi ông kể tiếp một đoạn ngắn về ngôi nhà trước mặt tôi lúc ấy đã khiến cho tôi sửng sốt, rằng ngôi nhà đó đã xây trị giá đến năm trăm cây vàng vào thời ấy, nhưng xây xong thì chủ nhân chỉ ở được có đúng một tháng rồi bỏ hoang cho đến khi ông chủ qua đời mà nhiều người không biết tại sao? Ông Tư Khá đã kết thúc câu chuyện kể về ngôi nhà ấy cho tôi nghe rằng ông nội của ông ta đã nghe chính miệng của cô Tư Nhị kể rằng, sở dĩ ngôi nhà trị giá năm trăm lạng vàng ấy xây xong mà chủ nhân không thể nào ở lâu dài được là do đã bị yểm bùa lỗ ban!
Tôi muốn biết rành về bùa lỗ ban cho nên cố tình hỏi thêm thì ông Tư Khá đã vui lòng tiết lộ tiếp về câu chuyện ly kỳ rằng: Chính cô Tư Nhị trong cái lớp người ăn xin tàn tạ, gặp ông nội ông khi ngồi nói chuyện hôm gặp gỡ tình cờ quá phũ phàng với cô Tư Nhị, thì chính miệng cô đã quả quyết rằng, cô là người đã mai mối, giới thiệu một ông thầy người Miên chuyên về bùa lỗ ban, và nhúng tay vào cuộc tàn hại ngôi nhà mắc tiền kia!
Cụ thể như sau: Do bị một đối thủ trên thương trường, đồng thời cũng là đối thủ trong tình trường thời ấy cạnh tranh, nên một ông nhà giàu đã nhờ Tư Nhị giới thiệu với một tay thầy bùa nổi tiếng lúc bấy giờ để nhờ lão này tìm cách yểm bùa vào ngôi nhà đồ sộ của đối thủ mình.
Hậu quả là ngôi nhà đồ sộ, hoành tráng chỉ sau lễ lạc thành (tức lễ khánh thành nhà mới) một tháng bỗng chủ nhà lăn đùng ra chết, chỉ vì muốn phá giải cái mà lúc ấy ông ta gọi là phá giải bùa yểm lỗ ban! Theo lời cô Tư Nhị kể thì chủ nhân ngủ trong ngôi nhà ấy được ba đêm, thì đêm nào cũng mơ thấy có một người toàn thân đỏ như lửa đang cháy đứng trên nóc nhà chỉ tay xuống rồi ra lệnh đuổi chủ nhà ra khỏi nơi cư trú của mình với lời lẽ hăm dọa rằng, nếu không nghe thì sẽ lãnh hậu quả khôn lường! Từ những giấc mơ lạ đó cho nên chủ nhân ngôi nhà mới đi tìm “thầy bùa” để nhờ hóa giải.
Vị thầy bùa gốc Hoa mà ông ta nhờ đã hướng dẫn cho ông ta làm lễ cúng rồi sau đó đích thân ông ta đã bắc thang cùng với chủ nhà leo lên cây xà nhà ngang trên nóc của ngôi nhà ấy, để rồi lấy xuống một vật mà ông thầy bùa quả quyết rằng đó là “bùa yểm”.
Ông Tư Khá kể tiếp rằng, theo lời của Tư Nhị nói với ông nội thì sau vài phút, khi ông thầy bùa và ông chủ ngôi biệt thự lấy ra được từ xà nhà một vật gọi là “bùa yểm”, thì tức khắc cả ông chủ nhà và ông thầy bùa người Hoa đều té chết ngay tại chỗ! Hỏi tại sao họ lại chết lạ lùng như thế thì chính cô Tư Nhị đã cho biết rằng đó là hậu quả của việc “phá bùa lỗ ban”!
Khi chợt nhận ra sự hãi hùng & kinh hãi đến từ bùa quật, thì cô mới chợt dần ý thức số phận bản thân cũng không thể lên hương như trước.
Đang trong thời kỳ đỉnh cao, đến giữa thập niên 1940, Nhị bỗng dưng biến mất khỏi chốn ăn chơi trác táng của Sài Gòn xưa.
Theo lời kể của ông Ba Quan, một tay chơi lịch duyệt trong giới cầm ca, người duy nhất gặp lại cô Tư, cho biết: Hoa khôi số hai của Sài Gòn ngày ấy đã thành… kẻ ăn mày.
Người này cho hay tình cờ gặp Marianne Nhị trong một quán ăn ven đường với tình cảnh hoàn toàn khác xưa. Sau bữa điểm tâm, Ba Quan trả tiền xong định quay về, bỗng nghe tiếng gọi giật ngược: “Anh Ba!”. Ngoái lại, biết tiếng kêu ấy phát ra từ trong đám hành khất rách rưới, định bước đi, lại nghe gọi đến mình thống thiết lần nữa, lần này đượm vẻ bi ai hơn trước. Rồi một người đàn bà trong đám ăn mày tách ra, đến trước mặt anh Ba, thảng thốt nói: “Em là Tư Nhị đây”.
Nhìn kỹ một lúc, không nói nên lời, vì người đàn bà ấy trước kia là hoa khôi lừng lẫy một thời, giờ đây môi thâm đen, đôi chân nõn nà quấn quanh mấy lớp vải dính máu mủ với đám ruồi bu đen không ngớt, trông dơ dáy, não nề, không dám nhìn lâu, bỏ nhẹ 20 đồng bạc xưa vào tay Nhị rồi quay đi. Cuộc đời Nhị quả đúng là để đi mua vui cho nên chẳng được lâu bền…
HDV Sưu tầm – Tổng hợp